Con khỉ và quả táo gỗ

(Trường Hiền)- Trong khu rừng kia có một con khỉ rất hạnh phúc. Nó tìm ăn những trái cây ngọt lịm khi đói và nằm nghỉ ngơi khi mệt. Một ngày, con khỉ đang lang thang bìa rừng thì thấy một ngôi nhà…




Trong ngôi nhà nhỏ bé đó, nó thấy một cái bát to đựng toàn táo, những quả táo tuyệt đẹp. Con khỉ liền trộm lấy một quả và chạy thật nhanh trở lại khu rừng.

Khi đã chạy thật xa, khỉ dừng lại đưa quả táo lên mũi ngửi nhưng chẳng thấy có mùi gì. Nó cố gắng ăn nhưng quả táo cứng ngắc đến mức đau cả răng. Thực ra quả táo này được làm bằng gỗ nhưng rất đẹp và trông như thật. Những con khỉ khác nhìn thấy quả táo cũng thèm được ăn. Con khỉ nọ thấy thế càng giữ chặt quả táo.


Có được quả táo đẹp, con khỉ rất tự hào và hãnh diện. Nó lang thang suốt trong rừng để khoe tài sản quý giá của mình. Quả táo lấp lánh ánh đỏ dưới nắng mặt trời dường như càng hoàn hảo hơn bao giờ hết. Và con khỉ càng ôm khư khư quả táo hơn, mặc dù cơn đói cồn cào trong bụng thúc giục nó đi kiếm cái ăn.


Những trái cây ngọt lịm hương rừng thôi thúc con khỉ, nhưng nó vẫn không chịu buông quả táo trong tay - nó sợ có kẻ nào khác đang rình mò sẽ lấy trộm mất. Thực sự, trong tâm trí con khỉ rất mệt mỏi, nó không thể thư giãn và dành lấy vài phút nghỉ ngơi cho mình. Nó vẫn đang cố gắng bảo vệ quả táo.



Con khỉ vẫn tự hào vì tài sản vô giá này nhưng bắt đầu cảm thấy ít hạnh phúc hơn. Nó tiếp tục đi dọc theo con đường mòn trong rừng, càng ngày càng cảm thấy quả táo nặng hơn. Thực ra bởi nó đang mệt mỏi, đói và kiệt sức. Nó không thể trèo lên cây để hái quả vì tay vẫn còn bận giữ quả táo. Điều gì sẽ xảy ra nếu nó tiếp tục ôm quả táo như vậy? Hay nó sẽ buông tay ra?


Mùi thơm của trái cây trước mặt toả hương thơm ngát, những quả chín đỏ mọng như trêu ngươi. Đắn đo một lúc, con khỉ quyết định buông quả táo bằng gỗ. Nó trèo lên cây hái quả ăn, lại cảm thấy hạnh phúc trở lại.


Đôi khi chúng ta cố gắng giữ chặt những giá trị tưởng chừng rất lớn mà không dám cho đi, rốt cuộc chỉ nhận lại sự mệt mỏi đến kiệt sức. Hãy biết cho đi và bạn sẽ được nhận lại nhiều hơn thế. Đó mới là hạnh phúc của cuộc sống.

Đọc tiếp

Lòng tốt của người lạ

(Trường Hiền)- Một buổi tối lạnh buốt ở phía Bắc Virginia nhiều năm trước đây, có cụ già ngồi bên đường chờ đi nhờ xe ngựa. Cụ ngồi đã lâu lắm rồi, cả người thấm đẫm sương giá mùa đông, mà sự đợi chờ dường như vẫn vô vọng.
Rồi cụ nghe tiếng ngựa phi nước đại dọc theo con đường mòn. Gương mặt sắt lại vì cái lạnh, lo lắng cụ ngước mắt quan sát những người kị sỹ cưỡi ngựa qua. Người đầu tiên đi qua không để ý gì đến cụ. Rồi một người nữa, và người nữa, cũng thờ ơ…

Người cuối cùng tới gần nơi cụ già ngồi. Lúc này trông cụ đã như một bức tượng bằng tuyết trắng xóa. Khi người kị sỹ đến, cụ già nói khó nhọc: “Chào cháu, cháu không ngại cho một cụ già lên ngựa đi cùng chứ? Già không thể đi nổi nữa rồi”.

Ghìm cương ngựa, người kị sỹ trả lời: “Được chứ ạ, mời cụ lên ngựa”. Nhưng thấy cụ già run run không thể nhấc nổi chân, cơ thể lạnh cứng như đóng băng, người kị sỹ liền xuống ngựa giúp cụ.

Khi họ tới gần nhà cụ, một căn nhà nhỏ xíu nhưng ấm cúng, tò mò, người kị sỹ liền hỏi: “Thưa cụ, cháu thấy có rất nhiều người trước cháu đã đi qua chỗ cụ ngồi, tại sao cụ không hỏi đi nhờ họ? Tại sao trong đêm buốt giá như vậy mà cụ lại đợi và hỏi người cuối cùng là cháu? Nếu cháu từ chối và để cụ lại đó thì sao?”.

Cụ già chậm chạp xuống ngựa, nhìn thẳng vào mắt người kị sỹ, bình thản trả lời: “Tôi đã trải qua rất nhiều điều thú vị trong cuộc sống, và khi tôi nhìn vào mắt ai đó, tôi biết họ là người như thế nào. Nhìn vào mắt những người kị sỹ đã đi qua, ngay lập tức tôi thấy họ chẳng hề bận tâm đến hoàn cảnh của tôi. Vô ích thôi khi tôi có hỏi để đi nhờ. Nhưng khi tôi nhìn vào mắt anh, lòng tốt của anh thể hiện ngay trên đôi mắt. Tôi biết chắc chắn anh sẽ giúp đỡ”.

Những lời chân thành từ trái tim cụ lão khiến người kỵ sỹ cảm thấy vô cùng ấm áp: “Cháu cảm ơn cụ đã động viên. Đôi khi cháu quá bận rộn công việc riêng của mình mà quên đi người khác. Cháu sẽ thay đổi và quan tâm hơn đến những người xung quanh”.

Sống trên đời cần có một tấm lòng, nhưng đôi khi chúng ta lãng quên nó. Hãy đánh thức trái tim của bạn dậy, đừng để nó ngủ quên khiến tình người trở nên giá băng.

Minh Anh
Theo Blogspot

Đọc tiếp